bảo bối của thiên kim
Thiên Y đại sư lại xuất hữu chưởng án lên lưng Đồng đại phu rồi vận chân khí đẩy vào. Lúc này, nơi ngón tay bị kim thoa đâm vào của Đồng đại phu đã xuất hiện vài giọt huyết dịch bầm tím, sau đó thì chuyển sang màu đỏ và từ từ chảy ra từng giọt một.
Na Tra ( chữ Hán: 哪吒) là một vị thần trong thần thoại Trung Hoa. Được mô tả chi tiết thông qua các tác phẩm Phong thần diễn nghĩa, Tây du ký, Na Tra được mô tả là một vị thần tiên có pháp lực cao cường, đứng vào hàng những vị tiên cao cấp nhất của Thượng giới. Na
Quyển 1 - Chương 28: Làm thơ là không am hiểu nhất. Quyển 1 - Chương 29: Tiểu quận chúa nổi giận. Quyển 1 - Chương 30: Tiểu Mặc bị cáo bạch. Quyển 1 - Chương 31: Một lần nhìn trở thành thiên cổ. Quyển 1 - Chương 32: Con nít không nên nhìn. Quyển 1 - Chương 33: Hắn ra tay
MEANIE | Tiểu bảo bối của Kim Mingyu. 5. Jeon Wonwoo đừng có chạy. 4. Muốn có con với anh (H) 3. Tự nhiên va vào nhau. 2. Biến thành omega sao?
[Tác giả Nam An]Tác giả: Nam AnSố chương: 83 chươngNguồn cv: vespertine----o----Tiểu thiên kim nghèo túng X Đại tổng tài như lang như hổ-Anh trai cùng cha khác mẹ bắt cóc vị hôn thê của người khác cao chạy xa bay, vì để dập tắt lửa giận của đối phương, Trì Tịch bị mẹ làm thành ‘lễ vật’, đưa đến trên
Site Rencontre Le Puy En Velay. Bạn đang đọc truyện Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh của tác giả Linhh yy. Còn cô một thiên kim cao quý, được ba mẹ yêu chiều hết mực,tính tình có hơi ngang bướng một chút, nhưng không cản được sự dễ thương tinh nghịch của cô, điều này làm anh say mê cô không yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu hay Cực Phẩm Đại Tiểu Thư.
NOTE Mở 25/09/2014 Hoàn 08/01/2017 Hì hì, ta là ta kết tuyến nhân vật chính bị si ngốc mà sủng nha, mức độ dễ thương không chịu nổi, nhưng không biết ta có thể làm anh í đạt đến mức độ người người yêu mến hay không nữa, các nàng ủng hộ nhé. Hố thì nhiều, ta đào từ từ cũng xong. ^^ BẢO BỐI của THIÊN KIM TÁC GIẢ Vân Thất Nhi THỂ LOẠI Hiện đại, nam chính tự bế, nữ sủng nam, HE POST + DES Diêu Di ĐỘ DÀI 21 Chương + 2 Phiên Ngoại NGUỒN VIẾT BẢN CHỈNH SỬA năm 2021 GIỚI THIỆU Anh chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn cô hỏi “Vợ, em mới làm gì anh vậy?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cười dịu dàng “Hôn anh đấy?” Anh bĩu môi “Em lừa anh, em rõ ràng là cắn cắn môi của anh mà. Hôn không phải như vậy, em tưởng anh không biết sao?” Cô nhướng mày nhìn anh kinh ngạc, hứng thú hỏi “Thế hôn làm sao, anh làm thử cho em coi đi!” Ai đó híp mắt cười cười nhìn cô, nhích cơ thể lại gần cô, đưa tay vén lọn tóc trước ngực của cô ra phía sau, há miệng thật to từ từ hạ xuống chỗ nào đó trên người cô. “Á——” M Ụ C L Ụ C 18♡♡♡……………. 29♡………………………… 310♡………………………… 411♡……………………… 512♡……………….. 613♡……. ……714♡ …………………♡15 ……………………………♡16 ……………………………..♡17 ……………………………..♡18 ……………………….♡19 …….21♡♡♡20 PHIÊN NGOẠI 01 ♡♡♡ 02 ●~T H E E N D~● TỪ CHƯƠNG 13 TRỞ ĐI, TRUYỆN SẼ CHUYỂN VÀO KHU VIP. Nếu bạn muốn được đọc nhiều bộ hơn mà không phải đọc mỗi chương đều phải nhập mật khẩu một lần rờm rà như thế này? Đăng ký MUA THẺ VIP để được đọc những chương truyện như thế nhé. CÒN NẾU NHƯ Bạn không thể bỏ số tiền lớn để mua thẻ, thì có thể mua chương của riêng bộ này nha. Mỗi chương TST = vnđ 11 CHƯƠNG VIP = VNĐ Hãy comment theo mẫu ở bên dưới nếu bạn muốn mua chương nhé. MẪU MUA CHƯƠNG VIP
Thiên kim hào môn Diệp Tịch Nhiễm bị cho là thiên kim giả mạo, bị đuổi ra khỏi nhà, gặp phải k? phùng địch thủ Ngôn Bắc Thần, kí vào hợp đồng hôn nhân, hoán đổi lấy tài nguyên để vùng dậy, trải qua bao năm tháng, một đường trắc trở ghập ghềnh trở thành ảnh hậu giới giải trí, lần lượt trả thù tất cả những người đ? làm tổn thương cô ấy…— Xem Thêm —
Chương 08. Tác giả Vân Thất Nhi ║ Poster Diêu Di Tiêu gia. “Ông nói gì?” Trần Tình kinh ngạc không thôi, trợn mắt nhìn chồng mình. “Đêm khuya rồi, bà còn la hét cái gì?” Tiêu Chí Minh gấp tờ báo lại đặt ở trên bàn nhỏ cạnh giường, chuẩn bị đi nghỉ. Trần Tình vội vàng túm lấy tay chồng, không cho ông nằm xuống, nhỏ giọng hỏi “Khi nãy ông nói là thật sao, không gạt tôi chứ?” “Bà không tin có thể tra trên mạng mà, tin tức về họ, trên đó có đầy đấy, tự tìm xem đi.” Tiêu Chí Minh cười mỉa nói. Trần Tình nghe vậy liền bực mình, ném tay ông ra, nhanh chóng với người lấy điện thoại di động đặt ở trên bàn nhỏ cạnh giường mình, lướt lướt. Càng xem, mắt bà càng trố ra, càng không tin những gì mình đọc được. “Cái này. . . . .” Trần Tình nhìn chồng rồi chỉ tay vào điện thoại, bà muốn nói gì đó với chồng nhưng lại không biết nên nói gì lúc này. “Sao? Bây giờ thì tiếc đứt ruột rồi phải không? Mà có tiếc thì cũng muộn rồi. Đi ngủ thôi, mai tôi còn đi tới công ty sớm.” Nói rồi, ông xoay người đi. Nghe giọng điệu quái gở mỉa mai móc họng này của ông, Trần Tình tức muốn chết. Bà nhìn chằm chằm vào màn hình, càng xem càng khó chịu. Ai mà ngờ, bên nhà ngoại của con nhỏ kia toàn là người lợi hại như vậy. Nói theo vế của họ, thì Tiêu gia giống như nhà giàu mới nổi, còn nhà họ Cao lại là trâm anh thế phiệt truyền qua nhiều đời, rễ đã bám rất sâu rồi, mà còn là đời sau tài giỏi hơn đời trước. Nếu A Anh có nhà ngoại bên vợ thế này thì còn gì bằng, giống như hổ có thêm cánh vậy. Nếu, nếu biết trước nhà họ có thân thích như vậy, thì bà đã cho A Anh. . . . . Ôi trời, nghĩ sao mấy cái đó lại để cho A Tuấn hưởng chứ, đúng là quá phí phạm của trời mà. Ầy, càng nghĩ càng bực mình mà. Bên đó cũng quá gian trá rồi. ***** Trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu La Tuấn bị đánh thức bởi cảm giác cả người bị gì đó đè nặng, mà bả vai của mình lại vô cùng tê điếng. Anh cúi đầu xuống nhìn xem, chỉ thấy một đầu tóc đen đang gối đầu trên bả vai mình, một cánh tay của cô thì vắt ngang bụng anh, còn một chân của cô thì vắt qua hai chân anh, khiến anh muốn nhúc nhích cũng không được. Tình huống này khiến anh không biết phải làm sao? Cô gái này tên là gì nha? Hình như là. . . . Kim. . . . Kim. . . . gì ấy, anh thật không nhớ rõ. “Kim. . . . Kim. . . . .” Anh nhỏ giọng gọi. “Ừm.” Phó Thiên Kim đang ngủ say giấc, cảm nhận bên tai có ai đang gọi mình, theo bản năng liền ừ một tiếng, sau đó chép chép miệng, ngủ tiếp. Tiêu La Tuấn bị đáp lại liền sửng sốt, im lặng một trận, anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô, lại nhỏ giọng gọi “Kim, Kim.” “Ừm.” Phó Thiên Kim ngái ngủ nhưng vẫn đáp lại. Hai mắt Tiêu La Tuấn như sáng lên trong đêm. * Bên tai là tiếng gà con kêu “chiếm chiếp” tìm mồi, Phó Thiên Kim cũng theo đó chậm rãi mở mắt ra. Phó Thiên Kim có cảm giác hình như đêm qua mình không có ngủ vậy, gần sáng hình như bên tai cứ có người gọi mình mãi không thôi, vậy nên sáng ngủ dậy liền có chút uể oải. Cô ngáp một cái, muốn ngồi dậy liền có cảm giác có gì đó không đúng. Sao cái gối hôm nay lại ấm nóng như vậy, còn phồng lên phụp xuống nữa? Mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn xem, vừa nhìn liền hốt hoảng. Má ơi, cô, sao cô lại ôm anh ngủ thế này? Mặc dù hai người đã là vợ chồng, nhưng mà, . . . . Ây da, xấu hổ chết được. Cũng may anh ấy vẫn còn ngủ, nếu anh ấy dậy trước mình, không biết sẽ ra sao nữa. Phó Thiên Kim vội vàng rời khỏi người anh, thấy anh vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng thở ra, rồi nhẹ chân nhẹ tay đi xuống giường, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm. Lúc này ở trên giường, người vốn cho là đang ngủ say lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng chạy trốn vào nhà tắm của cô, anh chớp mắt mấy cái, kéo chăn, cũng xuống giường theo. Phó Thiên Kim đang hì hục súc miệng, bỗng ngước lên nhìn thấy ảnh của Tiêu La Tuấn phản chiếu ở trong gương liền giật mình quay người lại, đúng là anh đang đứng ở sau lưng cô thật. “Anh, anh dậy rồi hả?” Cô lắp bắp nói. Tiêu La Tuấn gật gật đầu mà không nói gì, tay phải của anh đang đặt lên vai trái của anh, vừa xoa bóp vừa vặn tay, có vẻ nhức mỏi dữ lắm, cổ anh cũng nghiêng qua nghiêng lại để giãn gân cốt. Anh càng như vậy, Phó Thiên Kim càng chột dạ không dám nói gì, cô xích qua một bên để chừa chỗ cho anh đi tới trước bồn súc miệng rữa mặt. Cô cúi đầu súc miệng cho nhanh, vậy nên không hề phát hiện ra ai đó cũng đang cúi đầu xuống nhìn cô không dời mắt. Cũng may, về việc vệ sinh cá nhân tắm táp này kia thì Tiêu La Tuấn đều có thể tự mình làm lấy, nếu không biết rõ tình huống của anh thì ai nhìn vào cũng khó mà nhận ra anh có gì khác biệt, họa chăng là bị người ta nghĩ rằng anh là người ít nói và khó gần thôi. Lúc dùng cơm cùng gia đình cô, trên bàn ăn, Tiêu La Tuấn vẫn có chút không được tự nhiên cho lắm, nhưng so với lúc mới tới thì anh đã đỡ hơn nhiều rồi. Phó Thiên Kim ngồi bên cạnh anh, nghe vú Lâm nói anh thích nhất là món thịt kho, mà đặc biệt là thích ăn mỡ nhiều nạc ít, cô liền hiểu ý, chọn cục thịt có nhiều mỡ nhất, gắp chúng vào trong chén của anh, “Đây, của anh này.” Tiêu La Tuấn không phản ứng gì nhiều, cúi đầu, bưng chén lên ăn. Nhưng vú Lâm chăm sóc anh từ nhỏ, làm sao có thể qua mắt được bà chứ, rõ ràng là có ai đó hiện tại đang rất vui vẻ nha. Vậy nên mỗi lần vú Lâm nhìn về phía Phó Thiên Kim, bà đều dành cho cô ánh mắt yêu chiều nhất, giống như ánh mắt hiền từ của người bà mỗi khi nhìn thấy đứa cháu ngoan của mình vậy. Sau khi dùng xong bữa sáng, Phó Tử Hạo và Cao Mỹ Nhã liền bị Phó Nhuyễn đuổi đi về thành phố A, bà cụ biết vì tình trạng của mình mà thời gian qua con trai với con dâu đã rất vất vả ứng phó giữa việc nhà và việc ở công ty rồi. Hiện tại bà cảm thấy trong người đã khỏe lên rất nhiều, cũng không muốn con cái bận tâm nhiều, bà có Tiểu Thiên và A Tuấn bầu bạn là được, hơn nữa còn có vú Lâm ở chơi thời gian, cũng không cần hai đứa nó quan tâm bà già này nữa. Vậy nên, bận việc thì cứ bận đi. Ở đây ngày ngày nhìn bà già này làm gì chứ. Phó Tử Hạo và Cao Mỹ Nhã liếc mắt nhìn nhau, cả hai nhìn nhau cười một cái, quả nhiên bị họ đoán đúng, thế nào sau đám cưới cũng bị bà cụ đuổi đi cho mà coi. “Tụi con về cũng được, nhưng mà mẹ cũng phải theo tụi con về đó.” Phó Tử Hạo nắm lấy tay bà, nhỏ nhẹ dụ dỗ. “Về đó làm gì, ồn ào lại ngột ngạt muốn chết, mẹ muốn ở quê hơn, hai đứa cứ về đó lo công chuyện của mình đi, ở đây có Tiểu Thiên lo cho bà già này được rồi.” Phó Nhuyễn liên tục phất tay không chịu. “Mẹ à, một mình Tiểu Thiên làm sao có thể cùng lúc chăm sóc hết cả hai người được, mẹ thế này, còn A Tuấn lại thế kia, cả hai người đều là những người làm cho người khác phải lo lắng cả đấy.” Phó Tử Hạo đương nhiên không nhượng bộ rồi, liền nói thẳng. “Con chê bà già này à?” Phó Nhuyễn liền trợn mắt, làm bộ tức giận. Cao Mỹ Nhã liền cười xoa dịu bà cụ “Mẹ ơi, tụi con nào dám chứ. Mẹ cũng biết mà, bệnh viện Bác Ái ở thành phố A có trang thiết bị tốt nhất cả nước, đội ngũ bác sĩ chuyên tim mạch đều là giỏi nhất, nếu mẹ không khỏe còn có thể kịp thời trị chữa. Không phải mẹ muốn có chắt để ẵm bồng sao, mẹ phải khỏe thật khỏe để còn ẵm chắt nữa chứ.” “Thì đó.” Phó Tử Hạo liền phụ họa theo lời vợ vừa nói “Đó là chưa kể tới chuyện Tiểu Thiên mới tân hôn, mẹ muốn có chắt thì phải tạo điều kiện cho chúng nó gần nhau nhiều chứ, nếu mẹ ở lại, Tiểu Thiên vừa bận tâm về mẹ, vừa lo cho chồng, thì hỏi thời gian đâu mà chúng nó “tạo em bé” nha.” Cao Mỹ Nhã âm thầm nhéo vào hông chồng một cái, Phó Tử Hạo đau muốn chết mà không dám thể hiện ra mặt, cố gắng nở nụ cười nhìn vợ và mẹ. Phó Nhuyễn thật sự không chịu nổi hai vợ chồng này một khi liên minh đối phó mình, công phu quá mức thâm hậu, chỉ một lát sau bà cụ liền đầu hàng đáp ứng hai người sẽ đến thành phố A. Nhưng mà. . . . . “Mẹ chịu thua hai đứa bây luôn. Ừ, mẹ sẽ tới thành phố A ở với hai đứa, nhưng không phải bây giờ, mẹ muốn ở lại xem xem hai vợ chồng Tiểu Thiên mấy ngày đã, nhìn tụi nó chung sống hòa hợp, mẹ mới yên tâm được.” Thật ra Phó Nhuyễn cũng rất bận tâm, bà cụ đã rất lo lắng khi cháu gái vì bà mà ép mình lấy người chỉ mới gặp qua mấy lần, bà cụ càng sợ đời sống hôn nhân của cháu gái không như ý, giữa vợ chồng hục hặc với nhau cho nên bà muốn ở lại nhìn xem, hi vọng mình không “nhọ” đến mức hại đời cháu gái. Mặc dù Tiểu Thiên cũng từng nói rất rõ với bà rằng con bé không sao, bởi vì con bé cũng thích người ta, cho nên bảo bà yên tâm, nhưng trong lòng bà vẫn cứ áy náy với con bé, biết làm sao bây giờ? Vợ chồng Phó Tử Hạo nhìn nhau một cái, cuối cùng hai bên đều thỏa hiệp nhau, hai vợ chồng sẽ về thành phố A trước, chuẩn bị mọi chuyện trên đó xong xuôi rồi về đón bà cụ lên sau. Trước khi hai người rời đi, cũng không quên dặn dò con gái phải chú ý bà nội này kia, Cao Mỹ Nhã còn nắm tay, kéo con gái tới chỗ vắng, căn dặn đủ chuyện giữa vợ chồng với nhau phải thế này thế kia. Phó Thiên Kim càng nghe càng đỏ mặt, nhưng mặt ngoài lại phải giả vờ bình thản lắng tai nghe, còn lâu lâu phụ họa gật đầu mấy cái với lời dặn của mẹ nữa. Sau một hồi dây dưa dặn dò đủ thứ cũng muốn qua buổi trưa, lúc này hai vợ chồng Phó Tử Hạo mới thật sự an lòng lái xe về thành phố A. * “Lâm à, bà ở đó làm gì, cứ để mặc bọn nhỏ chơi với nhau đi, ở đây là nhà tôi nha, không phải nhà lão già kia đâu, cần bưng cơm rót nước cái gì chứ, đến đây ngồi ăn bánh uống nước cho khỏe đi, già rồi chứ còn khỏe khoắn gì đâu mà theo đuôi tụi nó mãi.” Phó Nhuyễn nhịn không được liền lên tiếng gọi vú Lâm đang sốt sắng muốn bưng bánh rót nước mang ra bên ngoài cho hai vợ chồng son đang nghịch đất ở ngoài vườn. “Nhưng mà. . . . ” Vú Lâm có chút do dự, bởi vì hôm nay ngoài trời đặc biệt nắng gắt, bà sợ nắng quá tụi nhỏ chịu không nổi. “Nhưng nhị cái gì, tụi nó khát hay đói sẽ tự biết mà mò vào nhà tìm thôi. Đừng lăn tăn nữa, đến đây đi.” Phó Nhuyễn liên tục phất tay, không cho đối phương từ chối. Vú Lâm liền để đồ xuống, đi tới chỗ Phó Nhuyễn, ngồi xuống. Kể ra thì chỗ này gần cửa sổ, mà từ đây lại có thể quan sát ở bên ngoài, đặc biệt là tình hình của hai người trẻ kia, nếu ngoài đó có gì không ổn, thì trong này cũng có thể phát hiện ngay. Nghĩ vậy, vú Lâm liền an tâm phần nào. “À, mà nghe nói con dâu bà sắp sinh rồi hả? Là khi nào vậy, tại dạo này cứ thấy ông nhà bà gọi điện suốt còn gì, không biết là nhớ chắt hay là nhớ ai nữa?” Phó Nhuyễn vừa nói vừa đưa ánh mắt đầy mờ ám nhìn đối phương. Vú Lâm có chút ngượng ngùng, bĩu môi nói, nhưng trong giọng điệu của bà vẫn có thể nghe ra ngọt ngào trong đó, “Dự sinh thì còn hai tháng nữa. Chậc, còn lâu thế mà ông ấy cứ gấp lên như vậy, ham cháu dữ lắm, mà có phải đứa đầu tiên đâu, đã là đứa thứ tư rồi đấy.” Hai vợ chồng vú Lâm đồng tuổi, đều là người làm của Tiêu gia từ đời này qua đời khác, tính ra cuối tháng này là hai người đến tuổi về hưu rồi, chồng bà dạo này cứ gọi điện suốt, hỏi bà khi nào về Tiêu gia mãi. Nói là về hưu chứ cả nhà bà đều sống trong khuôn viên của Tiêu gia, ngoài thời gian chăm sóc cho Tiêu La Tuấn ra thì bà vẫn được cuối tuần cùng chồng về nhà chơi với con cháu. Con trai của hai người cũng đang làm cho nhà họ Tiêu mà. “Ô, con dâu bà tốt sinh thật đó, mấy trai mấy gái rồi?” Phó Nhuyễn hâm mộ hỏi, không hiểu sao đứa nhỏ Tử Hạo nhà bà lại di truyền gien bên ngoại mạnh quá, chỉ sinh một đứa là Thiên Kim rồi thôi. Thật ra nhà họ Phó bà mấy đời đều là đơn truyền, nhưng mà trong người Tử Hạo đâu phải chỉ có mỗi dòng máu nhà họ Phó, nó còn có máu của gã họ Kiều kia nữa mà. Ngày trước bà chịu lấy tên kia, một phần cũng vì nhà họ Kiều con cái rất vượng đấy, gã ta cái gì cũng không tốt duy chỉ có cái này là được lòng bà nhất, nhưng vì sao Tử Hạo lại không hưởng cái này từ gã chứ? “Ba đứa cháu đầu đều là trai, nghe bác sĩ nói đứa thứ tư này là gái, cho nên ông ấy mới mừng như thế đó. Người ta ai ai mà không ham cháu trai, ông ấy khen ngược, nhìn cháu trai liền cau có, cứ muốn có cháu gái, thật không hiểu ra làm sao?” Vú Lâm lắc đầu cười nói. “Cháu gái tri kỷ hơn mà.” Phó Nhuyễn cười híp mắt đáp. Hai người lớn ngồi hóng mát ăn bánh uống nước cùng bình thản nói về những chuyện của nhau, còn hai người trẻ ngoài này cũng tiến triển khá tốt. Phải nói là thần tốc mới đúng. “Anh. . . . mới vừa nói gì?” Phó Thiên Kim có chút không tin vào tai mình, khó nhọc hỏi lại lần nữa. “La La.” Tiêu La Tuấn hơi cau mày, nhìn cô với ánh mắt kiên định. La La’ là sao chứ? Trong đầu Phó Thiên Kim không ngừng xuất hiện mấy dấu chấm hỏi. Rõ ràng từ khi ra vườn tới giờ, dù cô đã cố nói chuyện với anh nhưng đều không xong, đột nhiên anh lại quay sang nhìn cô chằm chằm rồi nói ra hai từ đó. Cô thật chẳng hiểu ra làm sao cả? “La La.” Nói rồi Tiêu La Tuấn chỉ vào người mình, lặp lại lần nữa “Gọi là La La.” Phó Thiên Kim có chút trố ra, sau một hồi mới tiêu thụ được ý tứ của anh. Hóa ra là muốn cô gọi anh như vậy. Ây cha, có chút ngượng, làm sao bây giờ? Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh, Phó Thiên Kim không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Cô nhỏ giọng gọi “La La.” Tiêu La Tuấn liền lập tức vui vẻ, khóe môi của anh hơi cong lên, anh vui vẻ quay lại tiếp tục công việc trên tay của mình, bỏ mặc cho cô vợ nhỏ ở bên cạnh, cả gò má hơi ửng đỏ vì ngại ngùng. Cô giả vờ nhổ cỏ phụ anh, không khí giữa hai người bỗng rơi vào yên lặng. Một lát sau, bỗng cô nghe được một giọng nói rất trầm, vang lên ở bên cạnh. Ây cha, lúc này cả gương mặt của cô đều đỏ lựng hết rồi. Cô cúi đầu, làm đà điểu tiếp tục nhổ cỏ của mình. Lại một tiếng “Kim Kim” vang lên, cô mím mím môi, do dự cho đến khi một tiếng “Kim Kim” vang lên lần thứ ba, cô mới bẽn lẽn đáp. “Ơi.” Cô lén đưa mắt nhìn sang anh, thấy anh vẫn là bộ dáng nghiêm túc làm việc, hình như chỉ có mình cô là sốt sắng trong việc này thôi vậy, thế là cô mím môi, nhìn chằm chằm vào một bên mặt của anh, mở miệng gọi “La La.” Ai đó quay mặt đi chỗ khác, lúc cô tưởng mình lại bị lơ đẹp thì một tiếng “Ơi.” rất trầm vang lên. Phó Thiên Kim liền mím môi thẹn thùng không thôi. Lời của tác giả. Một ngày nọ. Thiên Kim than thở nhìn mỗ tác giả nào đó “Cốt truyện là về cuộc đính ước do người lớn hai nhà ước định. Nhưng có từ thời bà cố, mà sao phải tới đời chắt mới thành vậy. Không phải đính ước như thế là quá xa sao? ー`´ー” Tác giả cười ngượng “Ha ha ha ~ ̄▿ ̄~ cái này . . . . . . cái này đáng lẽ cũng không định để xa vậy đâu, vốn là do cha Phó đến lãnh, cũng nên là ông ấy lên sàn, nhưng mà ta hổng dám viết đam mỹ . . . .” Cha Phó ở đâu xen vào “Hở?  ̄⊿ ̄” Ta mới nghe gì mà “đam mỹ”?” Tác giả xua tay xua tay, lắp bắp nói “Đâu có, đâu có đâu. Ta là nói . . . ಥ﹏ಥ” La Tuấn vui vẻ chạy vào, trên tay là giỏ nho đầy “Kim Kim, nhìn nè nhìn nè ≧▽≦!” Cha Phó “Oa ~ nhìn ngon thật đó! La La thật giỏi!” Rồi giơ ngón cái lên. La Tuấn cau mày “Cha, là “A Tuấn”, không cho gọi “La La” °٢° ” Cha Phó “Keo kiệt  ̄ε ̄;” Tác giả Phù *gạt mồ hôi* ( ̄∞ ̄)
Chương 1. Tác giả Vân Thất Nhi ║ Poster Diêu Di Tháng 7, từng trận mưa ngâu rả rích. . Trước cổng căn biệt thự cổ kính màu trắng duy nhất ở ngoại ô thành phố V, một cô gái đứng dưới màn mưa ngâu, che một chiếu ô màu lam dịu dàng đang ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt nhìn thẳng vào bên trong cánh cổng cao trước mặt. Cô gái nheo nheo mắt, hết nghiêng đầu sang trái rồi nghiêng sang phải, do dự một hồi mới bước đến gần cánh cổng lớn, nhấn chuông. Tiếng chuông vang lên một hồi, cuối cùng cũng nghe được tiếng người bên trong đáp lại. “Xin hỏi, cô muốn tìm ai?” “Cháu đến tìm ông Tiêu Diễn, xin hỏi ông ấy có ở nhà không ạ?” “Cô có hẹn trước chứ?” “Không có, nhưng bác có thể nói lại giúp cháu với ông ấy một tiếng không ạ? Nói với ông ấy là có cháu gái của Phó Nhuyễn đến tìm.” “Được rồi, tôi sẽ nói lại, cô chờ một chút đi.” Giọng nói của bác giúp việc mang theo chút bất mãn, nhưng vẫn cố nói lại một câu xem như là lịch sự với cô. “Làm phiền rồi.” Cô gái cũng đáp lại, mình đến tìm người ta đương nhiên phải nhẫn nhịn chút, không vui cũng phải tỏ ra bình thường chứ, không đúng sao? Chưa đến mười phút, giọng nói bên trong chuông cửa lại vang lên “Mời cô vào.” Giọng nói của bác giúp việc khi nãy bỗng thay đổi hẳn, nhiệt tình lạ thường, còn có thể nghe được tiếng thở dốc như thể vừa chạy rất vội của bà ta. Cửa mở ra, cô gái bước chân đi vào. Một bác gái trung niên tuổi ngoài bốn mươi đứng trước cửa nhìn cô như muốn đánh giá xem rốt cuộc là người nào mà ông chủ lớn lại kích động muốn gặp đến như thế. Người đến là một cô gái khoảng hai mươi, hai mươi mốt tuổi, dáng người cao dong dỏng, mái tóc đen dài được cột thành đuôi ngựa thật cao, làn da bánh mật đúng chuẩn của người Châu Á. Trên người cô gái mặc một chiếc áo sơ-mi màu tím nhạt, quần jean dài ôm trọn đôi chân thon gọn của cô, một chiếc cặp màu nâu mang chéo trên người, thoạt nhìn rất giống một sinh viên “bình dân”, càng nhìn càng thấy cứ y như là đến đây để tiếp thị vậy. Nhưng không hiểu sao, khi ông chủ lớn vừa nghe đến có “cháu gái của Phó Nhuyễn” đến tìm lại gấp gáp cho mời như vậy, cũng rất may mắn khi mà bà đã không đuổi cô gái này đi ngay mà là quay vào hỏi lại, nếu không, sao được ông chủ lớn mở miệng hứa thưởng thêm tiền cho bà vào cuối tháng này chứ. Cô gái vừa bước vào nhà, được bác giúp việc nhận lấy chiếc ô, rồi mời cô đi thẳng vào bên trong. Trong phòng khách sang trọng và rộng lớn, chỉ có hai người đang ngồi uống trà, một người là một phu nhân khoảng bốn mươi, cả người toát ra vẻ quý khí của một bà chủ nhà giàu quyền thế, người này chính là con dâu của Tiêu Diễn, Trần Tình. Bà Trần Tình hiện tại đang đưa mắt đánh giá xem người đến tìm cha chồng của mình là người thế nào, nhưng trong mắt bà lúc này, nhìn ngang nhìn dọc chỉ thấy đối phương là một con nhóc nghèo khó mà thôi, thật là có chút. . . . . Trong mắt Trần Tình không khỏi hiện lên sự khinh thường trần trụi dành cho cô, vậy nên cô nhận ra đối phương không thích mình cũng là điều dễ hiểu thôi. Người còn lại là một ông cụ tuổi ngoài sáu mươi đang ngồi trên sofa, gương mặt đẹp lão, chứng tỏ khi còn trẻ, ông cũng là một mỹ nam. Lớn tuổi là vậy nhưng ông có một đôi mắt trông vẫn rất anh minh, ông cụ đang nhìn chằm chằm vào cô, dần dần đôi mắt ông cụ như lóe sáng, tâm tình xúc động đứng lên, đi nhanh về phía cô. Cô gái nhanh nhẹn đi đến bên ông cụ, thật lòng là sợ ông cụ vì đi quá nhanh mà ngã mất. “Giống, thật sự rất giống.” Tiêu Diễn kích động thốt lên khi nhìn rõ gương mặt của cô gái đang đứng trước mặt ông. “Ông là đang khen con giống bà nội Phó Nhuyễn của con sao?” Cô gái đỡ Tiêu Diễn ngồi xuống ghế, gương mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói. “Quả thật cháu rất giống bà ấy hồi còn trẻ. Cháu là cháu nội của bà ấy sao? Bà ấy vẫn khỏe chứ?” Tiêu Diễn nhìn cô không chớp mắt, như thể ông đang được nói chuyện với Phó Nhuyễn của bốn mươi mấy năm về trước vậy. “Dạ phải, cháu là cháu gái duy nhất của bà ấy, tên là Phó Thiên Kim. Nội cháu dạo này không được khỏe lắm, hiện đang nằm trong bệnh viện để tịnh dưỡng.” Phó Thiên Kim ngồi bên cạnh ông cụ Tiêu, thẳng thắn nói ra tình hình thực tế. Quả thật là vậy, cô đã đến đây rồi thì cũng không muốn nói chuyện có lệ với ông ấy. Sự thật là bà nội của cô đang rất yếu nếu không, cô cũng không cần đến Tiêu gia một chuyến này. “Sao cơ? Bà ấy như thế nào lại nằm bệnh viện, bây giờ ra sao rồi?” Tiêu Diễn giật mình, cuống quýt hỏi. Ông thật không ngờ sau ba mươi mấy năm mới nhận được tin tức của bạn hiền, lại là nhận được tin bà ấy nằm viện, không quá dọa người sao. Riêng Trần Tình khi nghe cô nói thế liền bĩu môi, mỉa mai ra mặt. Nói vậy cô gái này đến Tiêu gia là muốn nhờ vả tiền nông để trị bệnh cho người bà ốm yếu đang nằm viện kia? Tưởng Tiêu gia là trại tế bần à? Trần Tình nhướng nhướng mày, chép chép miệng mấy cái, hiện tại loại người nào cũng có. Tiêu Diễn ngồi xoay lưng về phía con dâu mình cho nên không thấy được mấy động tác nhỏ này của bà. Nhưng Tiêu Diễn không thấy không có nghĩa là Phó Thiên Kim cô cũng không thấy, nhưng cô lơ đi, xem như đối phương không có mặt ở đây thôi. Dù sao người không hoan nghênh ta, ta vì sao phải cố úp mặt nóng vào mông lạnh của người làm gì chứ? “Ông yên tâm, nội con đã qua nguy kịch rồi. Tuy nội vẫn còn yếu, nhưng ông cũng đừng quá lo lắng. Nội bảo con đến đây tìm gặp ông là có chuyện muốn nói với ông.” Phó Thiên Kim nhẹ nhàng trấn an ông cụ. “Thế thì tốt, thế thì tốt! Nội cháu muốn nói gì với ông sao, cháu cứ nói ra xem nào.” Tiêu Diễn như thở phào nhẹ nhõm, ông cụ là còn muốn gặp người sống để có thể cãi nhau với bà cụ Phó đấy. “Ông nhận ra nó chứ?” Phó Thiên Kim kéo ống tay áo trái lên, để lộ ra chiếc vòng ngọc cẩm thạch màu đỏ đeo ở trên tay mình, đưa về phía ông cụ. Tiêu Diễn nhìn chiếc vòng ngọc màu đỏ trên tay cô, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặt trong chiếc vòng có khắc chữ “Tiêu” của Tiêu gia, là vòng ngọc gia truyền chỉ truyền lại cho con dâu của Tiêu gia “Nhận ra chứ, đây là vật đính ước của hai nhà Tiêu Phó chúng ta mà.” Nói đến việc này, ông cụ không khỏi hoài niệm chuyện cũ “Năm đó chính tay mẹ của ông trao cho bà ấy. Nhưng rất đáng tiếc, sự việc không thành, ông với bà ấy không có duyên phận làm vợ chồng, mẹ ông cũng đã nói qua, bảo bà ấy hãy giữ lại, làm vật đính ước cho thế hệ sau này của hai nhà. Nhưng không ngờ, sau khi bà ấy kết hôn liền mất liên lạc với nhau, thoáng cái đã qua gần bốn mươi năm rồi.” Mà năm xưa, cũng vì chiếc vòng tay này, vợ của ông đã hậm hực với ông rất lâu, lâu đến khi mất. Trần Tình vừa nghe cha chồng nói vậy liền giật mình, cả người ngồi thẳng lại, đưa mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ở trên tay Phó Thiên Kim. Năm đó Trần Tình từng nghe mẹ chồng trong lúc bực tức có nhắc đến vật gia truyền chỉ truyền lại cho con dâu của Tiêu gia này, bởi vì mẹ chồng không có vật này, thì phận làm dâu con như bà, làm sao dám mở miệng hỏi kỹ về nó. Chuyện này vẫn luôn cất giữ ở dưới đáy lòng bà bấy lâu nay, mặc dù bà đã hạ sinh cho nhà họ Tiêu hai đứa con trai, nhưng bà cứ thấy thiếu thiếu gì đó, không biết đến sự tồn tại của nó thì thôi, nhưng đã biết được có vật biểu thị cho thân phận “dâu con nhà họ Tiêu” rồi, thì bà lúc nào cũng cảm giác “danh không chính, ngôn không thuận”, ngồi ở vị trí này cũng có chút lo được lo mất. Nay vật đó lại xuất hiện ở ngay trước mắt bà, còn là ở trên tay của một đứa con gái khác. Trần Tình đưa mắt nhìn kỹ cô gái trước mặt lần nữa, trong lòng bà có một cảm giác bất an nổi lên. Ngược lại với tâm trạng rối rắm của con dâu, Tiêu Diễn lại rất vui mừng, lâu rồi ông mới nhìn thấy lại vật này, nói như vậy phải chăng hai nhà Tiêu Phó cuối cùng cũng trở thành thân gia “Nói như vậy, cháu đến đây là vì chuyện này?” “Dạ phải, nội cháu là vì chuyện năm xưa mà chấp niệm cho đến bây giờ. Nội nói, người xưa đã không thành, ngày nay, nội muốn cháu mình thực hiện lời giao ước năm xưa của nội, cho dù nội có ra đi cũng sẽ thanh thản.” Nói tới đây, Phó Thiên Kim thoáng dừng một chút. “Bà ấy nói lời gì xúi quẩy như vậy.” Tiêu Diễn nhíu mày, bực bội nói hơi lớn. Nhưng cũng nhờ vậy, Phó Thiên Kim mới hoàn hồn lại, khẽ cười “Dù sao đây cũng là tâm nguyện của nội cháu, còn có thực hiện được hay không vẫn phải nhà mình đáp lại mới được. Đáng lý chuyện thế này nên là cha mẹ cháu đến đây, hỏi ý ông thế nào chứ không phải cháu, nhưng hiện tại cha mẹ cháu không thể dứt ra được, nên để cháu đến gặp ông trước. Không biết, ông nội nghĩ thế nào về việc kết thân này?” “Ông dĩ nhiên cũng muốn như thế, ông chấp nhận. Bây giờ cháu có thể đưa ông đi gặp bà nội của cháu, được chứ?” Tiêu Diễn sảng khoái đáp ứng. “Kìa ba, sao ba lại tự quyết định như thế? Ít nhất cũng nên hỏi qua ý kiến của xấp nhỏ chứ?” Trần Tình hoảng hốt la lên ngăn cản. “Hừ, thế lúc cô và thằng con bất trị kia tự ý lấy nhau có thông qua ông già này một tiếng nào không?” Tiêu Diễn híp mắt nhìn con dâu mình một cái. Chuyện hai nhà Tiêu Phó có lời hứa hẹn kết thân gia đã có từ lâu, những đứa nhỏ của hai nhà đều được thông báo từ khi còn nhỏ, rằng bọn chúng lớn lên sẽ thành vợ thành chồng với nhau, chẳng qua là mãi đến giờ vẫn chưa thực hiện được lời hứa hẹn này. Đáng lý lúc đó ông và Phó Nhuyễn sẽ đến với nhau, lời hứa năm nào sẽ thực hiện được, nhưng cuối cùng ông lấy người khác, còn bà ấy cũng gả cho người ta rồi sau đó không có tin tức gì. Mẹ ông cứ canh cánh việc này mãi cho lúc mất, dặn dò con cháu đời sau nhất định phải thực hiện lời hứa này, chỉ khi nào chúng qua tuổi ba mươi mà bên Phó gia không có tin tức gì, thì chúng mới có thể tìm người khác để cưới gả. Thằng con trai của ông lúc trước cũng phải vậy, phải qua ba mươi tuổi mới được lấy vợ, ai dè nó tự ý lấy đứa con dâu này về nhà năm hai mươi chín tuổi, lúc đó Trần Tình đã bụng mang dạ chửa rồi, hỏi xem có đáng giận không chứ? Mẹ ông lúc đó vẫn còn sống, bà cụ giận lắm, vậy nên không hề cho đứa cháu dâu này sắc mặt tốt mãi cho đến lúc mất. Vậy nên lời hứa kết thân với Phó gia, ông nghĩ không ai có thể nhớ dai hơn đứa con dâu này được, chẳng qua là không muốn thừa nhận thôi. “Con dâu không có ý đó, cha đừng giận, không tốt cho huyết áp của cha đâu.” Trần Tình biết mình đã lỡ lời khiến cha chồng nổi giận, bèn cười xòa làm lành. “Được rồi, ý ta đã quyết đừng nói gì nữa.” Tiêu Diễn nghiêm mặt nói với con dâu, thoáng cái quay người liền tươi cười ôn hòa nhìn cô cháu dâu tương lai này, càng nhìn, càng thấy thật thuận mắt, ông cụ dùng giọng hòa ái nói với cô “Tiểu Thiên, chờ ông mặc thêm áo rồi chúng ta đi gặp bà nội của cháu thôi.” “Dạ.” Phó Thiên Kim gật đầu đồng ý, ngồi chờ ông cụ đi mặc thêm áo ấm. Bỗng nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Trần Tình nhìn mình, cô mím miệng cười một cái với bà. Trần Tình thấy thế liền càng thêm chán ghét, khẩy cười khinh miệt, quay mặt đi chỗ khác. Lúc rời đi, Thiên Kim hơi mím miệng cười gật đầu với bà một cái, bày tỏ lời chào tạm biệt với bà, người rất có thể là “Mẹ chồng tương lai” của cô. Còn kêu cô phải tươi cười bắt chuyện với bà ấy, thì cô không làm được, bởi người ta có ưa gì mình đâu, biểu hiện ra mặt rõ rành rành như vậy, cô cũng ngại lắm. Động tác này của Thiên Kim lại khiến Trần Tình càng thêm khó chịu ở trong lòng. Đúng là con nhóc thiếu giáo dưỡng mà, người như vậy mà muốn làm con dâu của bà sao, người ngoài mà biết được, mặt mũi của Tiêu gia mất sạch rồi, mà mặt mũi của bà cũng chẳng khá hơn được. Nghĩ lại, bà vội vàng nhấc điện thoại bàn lên, bấm một dãy số thuộc nằm lòng, điện thoại vừa thông, bà liền gấp gáp hoang mang nói, “Ông xã, làm sao bây giờ, vừa rồi. . . .” ***** Tại bệnh viện Hòa Ái của thị trấn Thôn Điền, thuộc tỉnh Sơn Châu, thành phố A. Sau ba tiếng ngồi máy bay từ thành phố V đến thành phố A, lại thêm một tiếng rưỡi ngồi taxi đến bệnh viện. Cả người Tiêu Diễn đã muốn rã rời, nhưng ông cụ không muốn nghỉ ngơi, một đường đi thẳng đến bệnh viện. Hiện tại, ông cụ đã có mặt trong phòng bệnh của Phó Nhuyễn đang nằm. Sau một hồi tay bắt mặt mừng với bà cụ Phó Nhuyễn sau bấy nhiêu năm gặp lại, lúc này bầu không khí trong phòng chùng xuống. Tiêu Diễn thở dài một tiếng khi nhìn đến gương mặt hốc hác của bà, nắm lấy bàn tay gầy yếu trong tay không khỏi run run vì sợ mạnh tay sẽ là gãy nó mất. “Nhuyễn à, bà thấy không khỏe chỗ nào vậy?” Tiêu Diễn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt trắng nhợt của bà cụ Phó Nhuyễn mà đau lòng. Vốn trước đây Phó Nhuyễn là một cô gái mập mạp, mũm mĩm đáng yêu nhường nào, nay lại gầy trơ xương đến đáng thương thế này, thật đúng là bệnh tật tàn phá con người mà. “Bệnh người già ấy mà, có gì lo chứ, trời kêu ai nấy dạ thôi. Ông đừng có nói là đang khóc đó nha?” Bà cụ vẫy vẫy tay, không để tâm bệnh tình của mình lắm, nhưng vẫn không quên chọc bạn già một tiếng. “Bà đó, cái tính hay trêu chọc này vẫn chẳng thay đổi gì cả.” Tiêu Diễn cười lắc đầu với bà cụ, ông cụ muốn tỏ ra “thâm tình” một hồi cũng không được với đối phương mà. Nhưng người vẫn lạc quan thế kia, đúng là điều đáng mừng. “Ầy! Già rồi, cứ hay nghĩ ngợi về chuyện ngày xưa. Đặc biệt là lúc nằm một chỗ, yên tĩnh thế này. Lời hứa năm xưa giữa hai nhà có từ đời cha mẹ chúng ta, vậy mà giờ chúng ta đều đã có cháu hết cả rồi mà vẫn chưa thực hiện được, đến lúc xuống đó gặp mặt cha mẹ, tôi không dám nhìn mặt bọn họ a. . . . .” Phó Nhuyễn thở dài nhìn trần nhà nói, giọng không giấu nỗi sự nghẹn ngào. “Thì tôi cũng vậy thôi. Trước lúc mất, mẹ tôi cứ nắm chặt lấy tay tôi, dặn dò tôi nhất định phải thực hiện lời hôn ước giữa hai nhà. Mà bà nhìn xem, bao nhiêu năm tôi cho người tìm kiếm tung tích của bà và sấp nhỏ, nào có được đâu.” Tiêu Diễn cũng thở dài nói. “Vậy là ông đồng ý hả? Bọn nhỏ liệu có cảm thấy bị ông bà già chúng ta ép buộc không nhỉ?” Phó Nhuyễn hơi mỉm cười hỏi. “Mặc kệ bọn chúng có chịu hay không, áo mặc sao qua khỏi đầu. Hơn nữa. . . .” Tiêu Diễn cố tình cúi đầu lại gần bên tai bà cụ, nói nhỏ “Không sợ bà giận, cứ bắt chúng kết hôn thời gian, nếu sau này ở với nhau mà không hợp, thì muốn chia tay thì chia tay, dù sao chúng ta cũng kết thân gia rồi mà, lúc đi gặp cha mẹ cũng không sợ họ nói gì mình.” Phó Nhuyễn trợn mắt nhìn ông cụ, cũng cố tình hạ giọng nói “Tôi cũng nghĩ y như ôngvậy.” Hai người bỗng nhìn nhau một lúc, sau đó liền phá lên cười ha ha rất vui sướng. Hai người bọn họ vẫn ăn ý như ngày nào a. “Mà sao Tiểu Thiên lại mang họ Phó của bà vậy, tôi nhớ ông nhà mang họ Kiều mà?” Tiêu Diễn cố hòa hoãn lại hơi thở vì cười nhiều quá, bỗng chợt nhớ ra vấn đề này, liền thuận tiện hỏi luôn. “Đừng nhắc lại tên sở khanh đó nữa, chết bên Úc rồi, chết rồi mà còn không quên cắm trên đầu tôi một cái sừng to chảng. Con tôi sinh ra thì mang họ tôi là điều dĩ nhiên thôi, chẳng liên qua gì tới tên “Qua cầu rút ván” đó cả.” Phó Nhuyễn nhớ lại người chồng bội bạc kia, dù chuyện xảy ra đã nhiều năm, nhưng mỗi khi nhắc tới, bà cụ luôn tức anh ách như vậy. “Khốn nạn như vậy?” Tiêu Diễn nghe thấy cũng tức giận thay bà cụ, nhớ lúc đó, tên kia còn đứng trước mặt ông, vỗ ngực hứa hẹn sẽ mang lại hạnh phúc cho bà, vậy mà. . . . . Ông cụ hơi đau lòng hỏi “Sau đó bà đã đi đâu, tôi cho người tìm kiếm khắp nơi mà không có chút tin tức gì?” “Sau đó, hai mẹ con tôi được người cậu bà con xa đón qua Mỹ định cư cùng gia đình họ. Sau khi Tử Hạo lớn lên có công ăn việc làm ổn định, tôi lại muốn trở về quê hương, thằng bé không an lòng tôi về một mình nên hai mẹ con cùng trở về. Sau nữa Tử Hạo lập gia đình, vợ chồng nó đều làm việc và sinh sống ở thành phố A, còn tôi chỉ muốn ở lại thôn quê sống một cuộc sống nhàn nhã nên bọn nhỏ đã mua một căn nhà ở đây cho tôi. Ui! Lúc đó hai vợ chồng nó cứ đi đi về về suốt, sau này Tiểu Thiên lớn chút, liền ở với bà già này, cuộc sống cũng yên tịnh hơn. Mà chắc do môi trường ở đây, nên tính cách con bé đó có chút lãnh đạm, không thích cái không khí sô bồ nơi phố thị.” “Tôi nhìn Tiểu Thiên cũng phải hơn hai mươi tuổi, vậy là bà về đây sinh sống hơn hai mươi năm mà bà không hề liên lạc với tôi một lần, bà có biết tôi đã cho người tìm bà cực khổ như thế nào không?” Tiêu Diễn càng nói càng giận, giận nhất là cái lũ đi tìm người kia, tìm gì mà người ta sống rành rành ở thành phố A hơn hai mươi năm mà tìm không ra là sao? “Tìm làm gì, tôi biết đời ông sinh ra chỉ một thằng con trai, tôi cũng một thằng con trai, tìm ông để bọn chúng lấy nhau à? Tuyệt tự đó, không biết hả.” Phó Nhuyễn lại nổi tính trẻ con lên, lại trêu chọc. “Vậy cũng nói được.” Tiêu Diễn trợn mắt trăn trối nhìn bà. “Chứ sao không nói được, chờ khi nào xác định có thể kết thân mới liên lạc chứ, đỡ mất thời gian của nhau nha.” Phó Nhuyễn dí dỏm nói. “. . . .” Vậy bà có biết tôi tốn biết bao nhiêu tiền bạc cho lũ đi điều tra tìm kiếm bà hay không hả, hơn bốn mươi năm đó, biết bao nhiêu tiền, biết không hả? * Bên trong phòng hai cụ đang trò chuyện vui vẻ với nhau, ở ngoài phòng bệnh, cha mẹ Phó cùng cô con gái Phó Thiên Kim cũng đang nhỏ giọng nói chuyện. Mẹ Phó nắm lấy tay của con gái mà vỗ vỗ an ủi, còn cha Phó thì im lặng ngồi đó nhìn hai mẹ con cô. Thiên Kim khẽ cười một tiếng, “Con thấy chuyện này cũng không có gì, cha mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Biết đâu người bà chọn, lại hợp với con hơn.” “Nói là nói như vậy, nhưng mà. . . .”Mẹ Phó hiện giờ cũng không biết nói gì hơn. “Con yên tâm, cha sẽ lo liệu chuyện này.” Nãy giờ cha Phó vẫn im lặng ngồi nghe vợ và con gái nói chuyện với nhau, đúng lúc này ông mới lên tiếng. Cô nhẹ nhàng gật đầu, trên gương mặt thanh tú là vẻ bình thản, đơn giản là cô quyết định chấp nhận chuyện hôn sự này, không phải là do ép bức mà thành.
bảo bối của thiên kim