truyen vuong gia muon xuat gia

Về triệu chứng: bệnh sốt xuất huyết Dengue ở trẻ em, có biểu hiện đa dạng và phức tạp, diễn biến nhanh từ nhẹ đến nặng. Bệnh thường khởi phát đột ngột và diễn biến qua ba giai đoạn: giai đoạn sốt, giai đoạn nguy hiểm và giai đoạn hồi phục. giá tri gia täng dôi vói hàng xuât khâu, tam nhâo tái xuât 3. Nêu cao trách nhiêm cua nguòi dung (îâu; diêu tra, Xir lý kip thði nghlêm minh dôi vói nhùng cán bê, công chúc tiêp tay, dung túng hoac có biêu hlên tiêu cuc trong thuc hiên nhiêm vu duqc Qiao. E)åm bao tuân thu chät chë quy trình Điểm số: 4.5. Nội Dung Truyện : Vương Gia Muốn Xuất GiáThể loại: Xuyên không, nữ tôn, sủng.Nhân vật: Vân Khinh, Dạ Mộ Lan, Bạch Mộ Lan, Phượng Thanh La, Lãnh Nguyệt, Vân Nhiên,Nàng không rõ lý do xuyên đến thế giới nữ tôn thuộc chế độ mẫu hệ, nghĩ muốn bình bình Người Xuất Gia đứng trước Vương quyền (bài viết của HT Thích Như Điển) Tu Viện Quảng Đức, 105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: TT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng *. Tu Viện Quảng Đức, 105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Lục hào diễn ra ở một thời đại khi mà tu chân đang ở giai đoạn suy thoái, địa vị tu sĩ không còn được đề cao như trước. Trình Tiềm sinh ra trong một gia đình nghèo, lại không được yêu thương nên từ nhỏ đã có tính cách thâm trầm, ít nói. Do gia cảnh khó khăn nên song thân quyết định bán y cho một đạo nhân đến từ Phù Dao phái. Site Rencontre Le Puy En Velay. Cùng đọc truyện Vương Gia Muốn Xuất Giá của tác giả Độc Độc tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Xuyên không, nữ tôn, vật Vân Khinh, Dạ Mộ Lan, Bạch Mộ Lan, Phượng Thanh La, Lãnh Nguyệt, Vân Nhiên,...Nàng không rõ lý do xuyên đến thế giới nữ tôn thuộc chế độ mẫu hệ, nghĩ muốn bình bình đạm đạm hưởng thụ cuộc sống ngờ…Đoạn ngắn 1Vân Khinh ôm đầu tỉnh dậy cảm thấy chóng mặt quay cuồng, cơ thể rã rời nhức mỏi. Cúi đầu xuống nhìn thân thể không chỗ nào là không có những vết hồng hồng tím tím, điều quan trọng hơn là hạ thân nàng có cảm giác lạ lẫm trước nay chưa từng có. Mặc dù nàng chưa nếm qua thịt heo nhưng cũng từng xem qua heo chạy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đêm qua đã phát sinh loại chuyện gì. Quay sang nhìn chỗ bên cạnh, dưới chăn phồng lên hiển nhiên có người đang run run vươn ra xốc chăn lên, một nam nhân xinh đẹp tựa thiên thần đang say giấc. Dường như cảm nhận được động tĩnh, hàng mi dài rợp tựa cánh bướm khẽ rung.“Lạc Lạc?” Mỗ nam mơ màng dụi dụi mắt ngồi dậy, theo động tác của hắn chăn rơi Khinh đỏ mặt nhìn nửa thân trên lõa thể hoàn mỹ của hắn, ấp úng nói “Hôm qua… chúng ta… cái kia… ý ta là, ta không…”Mỗ nam vừa nghe một chữ không’ từ miệng nàng phát ra liền ôm mặt nức nở “Ta đã nói không muốn, nhưng là nàng ép buộc ta. Ta có chống cự thế nào cũng không được…”Vân Khinh khóe miệng giật giật nhìn vết hôn ngân chi chít trên người mình, lại nhìn thân thể trắng nõn không tì vết của hắn…Đoạn ngắn 2“Nữ nhân tam phu tứ thị là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hoa Dạ hoàng tử muốn gả cho Lạc Vương , tại sao bổn hoàng tử lại không thể?”Vân Khinh nhìn mỗ nam gương mặt không cảm xúc, đôi mắt đã tối sầm lại bèn đưa tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt của hắn, mười ngón tay đan xen vào nhau không chút khe hở. Hướng mỗ nam nở nụ cười trấn an, lúc quay sang nhìn nam nhân kia thì lạnh lùng nói“Hình như Thiên Vân hoàng tử đã quên một điều. Hiện tại hắn không còn là Hoa Dạ hoàng tử nữa mà đã trở thành Hoa Dạ quốc Minh Vương. Ta là Minh Vương phi của hắn, hắn là Lạc Vương phi của ta. Nguyện cả đời này nhất thế một đôi nhân.” Thể loại Xuyên không, nữ tôn, vật Vân Khinh, Dạ Mộ Lan, Bạch Mộ Lan, Phượng Thanh La, Lãnh Nguyệt, Vân Nhiên,...Nàng không rõ lý do xuyên đến thế giới nữ tôn thuộc chế độ mẫu hệ, nghĩ muốn bình bình đạm đạm hưởng thụ cuộc sống ngờ…Đoạn ngắn 1Vân Khinh ôm đầu tỉnh dậy cảm thấy chóng mặt quay cuồng, cơ thể rã rời nhức mỏi. Cúi đầu xuống nhìn thân thể không chỗ nào là không có những vết hồng hồng tím tím, điều quan trọng hơn là hạ thân nàng có cảm giác lạ lẫm trước nay chưa từng có. Mặc dù nàng chưa nếm qua thịt heo nhưng cũng từng xem qua heo chạy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đêm qua đã phát sinh loại chuyện gì. Quay sang nhìn chỗ bên cạnh, dưới chăn phồng lên hiển nhiên có người đang run run vươn ra xốc chăn lên, một nam nhân xinh đẹp tựa thiên thần đang say giấc. Dường như cảm nhận được động tĩnh, hàng mi dài rợp tựa cánh bướm khẽ rung.“Lạc Lạc?” Mỗ nam mơ màng dụi dụi mắt ngồi dậy, theo động tác của hắn chăn rơi Khinh đỏ mặt nhìn nửa thân trên lõa thể hoàn mỹ của hắn, ấp úng nói “Hôm qua… chúng ta… cái kia… ý ta là, ta không…”Mỗ nam vừa nghe một chữ không’ từ miệng nàng phát ra liền ôm mặt nức nở “Ta đã nói không muốn, nhưng là nàng ép buộc ta. Ta có chống cự thế nào cũng không được…”Vân Khinh khóe miệng giật giật nhìn vết hôn ngân chi chít trên người mình, lại nhìn thân thể trắng nõn không tì vết của hắn…Đoạn ngắn 2“Nữ nhân tam phu tứ thị là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hoa Dạ hoàng tử muốn gả cho Lạc Vương , tại sao bổn hoàng tử lại không thể?”Vân Khinh nhìn mỗ nam gương mặt không cảm xúc, đôi mắt đã tối sầm lại bèn đưa tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt của hắn, mười ngón tay đan xen vào nhau không chút khe hở. Hướng mỗ nam nở nụ cười trấn an, lúc quay sang nhìn nam nhân kia thì lạnh lùng nói“Hình như Thiên Vân hoàng tử đã quên một điều. Hiện tại hắn không còn là Hoa Dạ hoàng tử nữa mà đã trở thành Hoa Dạ quốc Minh Vương. Ta là Minh Vương phi của hắn, hắn là Lạc Vương phi của ta. Nguyện cả đời này nhất thế một đôi nhân.” Thể loại trọng sinh, xuyên không, siêu sắc, hiện đạiCô tên họ Mịch Chi, hiện đang là sinh viên năm nhất của một trường nghệ thuật. Thật sự mà nói vẻ ngoài cũng có phần hơn người một chút, được mẹ ban cho làm da trắng mịn, vóc người nhỏ nhắn nhưng sở hữu được cặp đào tròn trịa, còn thêm cặp mông căng tròn đẩy đà kia nữa. Thật dễ khiến người khác động dưng Mịch Chi cảm thấy muốn đi giải quyết bầu tâm sự đang đầy ấp trong người, cô đứng dậy thì từ đâu một tên khốn nạn bay đến giật đi cái balo cô đang cầm trên tay. Mịch Chi hoảng hốt chạy theo hắn ta thì trước mặt cô có một ánh đèn rất chói, làm cô phải lấy tay che bớt lại. Và rồi trước mặt tối sầm, cô chỉ kịp nghe một tiếng tông thật mạnh, hất xa cô vài chục mét. Mọi thứ im bặt, cả cô cũng thế Thân thể nhẹ nhàng khoan khoái như được bao bọc trong dòng nước ấm áp, Y Lạc dễ chịu vươn người kéo căng cơ thể.“A!” Tiếng một ai đó khẽ kinh hô.“Chuyện gì, ngươi sao thế?” Lần này là giọng nói lo lắng của một nam tử trẻ tuổi.“Không có gì. Đứa nhỏ đột nhiên động nên ta hơi giật mình.” Giọng nói trầm ấm, ngữ điệu dịu dàng chứa sự yêu thương sủng nịnh. Y Lạc cảm thán, thanh âm của nam tử này thật dễ nghe a.“Cẩn thận một chút. Đã qua mười tháng, chỉ còn cách chín ngày là ngươi lâm bồn rồi.”“Ta đã biết.”Nghe đến đây Y Lạc ngẩn cả người. Nàng không có nghe nhầm chứ? Rõ ràng là giọng hai nam nhân đang nói chuyện với nhau. Một nam nhân lâm bồn ư? Hay hai người kia biết nàng đang nghe lén nên cố ý trêu chọc nàng? Mà họ là ai? Nàng đang ở đâu? Y Lạc đang muốn cử động thì mới phát hiện ra nàng đang bị vây trong một không gian vô lực nhỏ hẹp. Mí mắt mặc dù nhắm nghiền không sao mở được nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự tăm tối bao trùm. Nàng hoảng loạn sợ hãi liền ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi chốn này.“Sao thế? Bụng khó chịu à?”“Đứa nhỏ động mạnh quá. Ngoan nào.”“Ha ha, hiếu động như vậy lớn lên nhất định sẽ rất thông minh hoạt bát.”Lúc này Y Lạc có thể cảm nhận được như có bàn tay cách một khoảng không vuốt ve thân thể mình. Da đầu nàng tê rần. Thiên a, đừng có nói là nàng đang ở trong bụng của một nam nhân! Chuyện quái quỷ gì thế này. Cố hồi tưởng lại. Nàng nhớ sau khi đi làm về, mệt chẳng buồn ăn cơm, sau đó tắm rửa một chút, sau đó đi ngủ, sau đó… Chẳng lẽ trong lúc ngủ linh hồn nàng lại bay đến đây?“Nhiên, ngươi lại đang nghĩ đến người kia sao?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng giọng điệu là câu khẳng Nhiên trầm mặc không nói, vẫn cúi đầu xoa xoa cái bụng đã rất lớn của mình. Mí mắt hơi cúp xuống khiến hàng mi dài che đi u buồn đau đớn trong mắt. Nhưng làm bạn với Vân Nhiên từ nhỏ, tình cảm còn thân thiết như thân huynh đệ làm sao Lãnh Nguyệt có thể không nhận ra tâm tư của hắn.“Chết tiệt! Dù có phải mất cái mạng này ta cũng phải bắt nàng ta đến đây bằng được.” Lãnh Nguyệt tức giận xoay Nhiên nhanh chóng bắt được tay hắn kéo lại “Đừng làm thế!”Đang muốn giãy ra nhưng khi tầm mắt dừng ở trên bụng to của Vân Nhiên thì khựng lại. Lãnh Nguyệt cố áp chế lại lửa giận gào lên “Nàng ta không đáng để ngươi hi sinh như vậy. Nàng ta chỉ muốn lợi dụng ngươi thôi. Đến cả sự hiện diện của đứa bé nàng cũng không biết. Chẳng lẽ ngươi muốn sau này một thân một mình nuôi dưỡng nó hay sao?”“Là ta tự nguyện.” Vân Nhiên cười khổ. Hắn thế nào lại không biết nàng chỉ coi hắn như một bục nhảy để đạt được mục đính chứ. Nghĩ đến nàng, trước mắt hắn lại như hiện ra một bóng lưng dưới gốc phong đỏ rực một khoảng trời, tuy nhỏ bé nhưng thẳng tắp đầy cô độc, vô hình như có ma lực cuốn hút người khác muốn đến gần. Nữ tử chợt quay người lại, ánh sáng mỏng manh chiếu xuống tán phong phủ trên gương mặt nàng một lớp đỏ nhàn nhạt. Mắt phượng lạnh lùng nhưng không giấu được ngạo khí bễ nghễ… Một khắc kia, chỉ một cái liếc nhìn, hắn đã vĩnh viễn trầm luân. Hắn tìm mọi cách đối nàng gây sự chú ý, dùng thế lực sau lưng hấp dẫn nàng… Dù biết nàng lợi dụng hắn, nhưng là hắn nghuyện ý, để được ở bên nàng cho dù với tư cách là một quân cờ.“Ngươi! Ngu ngốc! Ta mặc kệ ngươi!” Nhìn bộ dáng ngẩn người, ánh mắt không tiêu cự nhìn vào khoảng không của Vân Nhiên, Lãnh Nguyệt tức giận đùng đùng vận khinh công bay Nhiên ảo não thở dài nhìn dáng ảnh Lãnh Nguyệt khuất dần. Từ khi phát hiện ra đứa nhỏ, hắn và Lãnh Nguyệt không biết bao lần xảy ra tranh cãi. Và kết thúc lần nào cũng là Lãnh Nguyệt giận đỏ mặt tía tai bỏ là lần nào miệng cũng nói mặc kệ, nhưng hôm sau lại như không có chuyện gì xảy ra đến thăm hắn. Hắn biết Lãnh Nguyệt tất cả cũng vì tốt cho mình. Hắn vừa cảm kích vừa thấy có lỗi với huynh đệ tốt. Không biết phải làm Lạc nghe hai người nói chuyện mà lòng rối như tơ vò. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này? Hay đây chỉ là nàng đang ngủ mê? Đùng thế đúng thế, chình xác là như vậy. Y Lạc tự an ủi bản thân. Ngủ tiếp thôi, sau khi tỉnh dậy nàng có lẽ vẫn đang nằm trên cái giường nhỏ mềm mại của mình. Sau đó khi nghĩ lại đến giấc mơ này nàng sẽ cười khúc khích một mình, kể cho A Diệp nghe sẽ bị nàng ta mắng bệnh thần kinh. Làm quái gì có chuyện nam tử mang thai. Cái gì? Lại còn mang thai mười tháng chín ngày… Y Lạc cứ thế tự suy diễn miên man cho đến khi chìm vào giấc Lạc bị sức hút lấy mãnh liệt lay tỉnh, nàng mơ hồ thuận theo vươn người đến hướng có không khí dễ chịu kia. Sau đó là một trận âm thanh mừng reo vang lên bên tai.“Sinh rồi! Sinh rồi! Công tử sinh rồi! Là một tiểu thư trắng trẻo mũm mĩm!”Cơ thể đột nhiên hoàn toàn tiếp xúc với không khí lành lạnh khiến nàng đánh rùng mình một cái. Nhưng ngay lập tức lại được cuốn trong một cái chăn bông ấm áp rồi được cẩn thẩn đỡ ót bế ngửa lên. Cơ thể nàng yếu ớt vô lực cứ thế mặc kệ người khác làm một loạt động tác ấy.“Sao không thấy tiểu thư khóc a, cứ im lặng như vậy…” Là giọng nam tử đang bế nàng hốt hoảng.“Đưa ta xem.”Y Lạc cảm thấy mình được chuyền qua một vòng tay khác. Còn chưa kịp bất mãn vì bị người này kéo chăn ra khỏi người thì mông nàng đã bị đánh ba một tiếng. Cảm giác bỏng rát ở mông khiến nàng đang mơ mơ hồ hồ lập tức tỉnh táo, hai mắt nước mắt lưng tròng hét lên một tiếng. Xung quanh lại một trận tiếng cười vui mừng ồn nó, bọn người này biến thái sao. Lão nương sống trên đời hơn hai mươi năm nay còn chưa bị ba mẹ đánh qua mông đâu. Y Lạc tức giận trừng mắt nhìn người đang ôm gọn lấy mình. Là một nam tử tầm đôi mươi, gương mặt thanh tú thư sinh cũng đang cúi đầu nhìn Lạc vươn tay túm lấy cổ áo hắn “Ngươi…” Nuốt lại lời trong miệng xuống, Y Lạc kinh ngạc trợn mắt nhìn bàn tay của mình. Lại giơ cả hai tay lên nhìn mà ngây ngẩn cả người, hai cánh tay ngắn ngủn mũm mĩm đầy ngấn này là tay của nàng sao?! Đoạn dùng hai tay sờ soạng khắp thân thể. Cái cơ thể trẻ nhỏ mềm nhũn này là nàng sao? Tại sao lại biến thành thế này? Chuyện điên cuồng gì thế này? Y Lạc hoảng sợ gào lên. Thiên a, có ai đến dùng đậu hũ đến đập ta bất tỉnh đi. Lúc này âm thanh từ miệng nhỏ của nàng phát ra cũng chỉ là những tiếng ê a vô Nhiên đang nằm trên gường cũng dần hồi sức, nghe thấy tiếng trẻ con liền nóng vội nhỏm dậy, nhưng lại bị một trận choáng váng ngã nằm xuống. Hai gã hầu thấy thế nhanh nhẹn kê cao gối sau lưng đỡ hắn dựa vào.“Ngươi đúng là, vừa sinh xong thì nên nằm xuống nghỉ ngơi đi chứ.” Lãnh Nguyệt miệng tuy trách nhưng thấy Vân Nhiên chỉ một mực nhìn không chớp mắt vật nhỏ trong tay mình đành trao đứa bé cho thận nhận đứa bé từ tay Lãnh Nguyệt dịu dàng ôm lấy. Vân Nhiên kích động nhìn sinh mệnh trong tay, âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ xíu non mềm. Cảm giác sung sướng hạnh phúc như sóng ngầm mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn. Đây là đứa nhỏ của hắn, là đứa nhỏ mà hắn sinh cho nàng, là đứa nhỏ của riêng hắn và nàng…Y Lạc lúc này suy nghĩ thực rối rắm nhìn nam nhân đang ôm mình, sắc mặt hắn tuy chật vật suy yếu, tóc đen dài rối loạn, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến gương mặt đẹp như họa của hắn. Đến bây giờ thì nàng đã hiểu được một vấn đề phi lý mà từ trước đến nay sẽ không có khả năng xảy ra nàng xuyên không a! Thì ra lần trước không phải mơ, mà thực sự nàng là một bào thai trong bụng nam nhân này, và hiện tại đã được sinh ra. Thiên a, nàng đã xuyên đến cái dị giới đảo điên gì thế này! Huyết Nguyệt tường có một tảng đá lớn trên mình phủ đầy rêu như đã nằm đó từ rất lâu bỗng nhẹ nhúc nhích, sau đó dần dần dịch chuyển qua một bên để lộ ra lỗ hổng dưới chân tường. Một cái đầu nhỏ thò vào, lén lút liếc ngang liếc dọc. Thấy chắc chắn không có ai thì thu đầu lại. Một tiểu hầu tử, một tiểu bụi lang trên đầu còn đậu một tiểu ưng lần lượt chạy như bay vào trong.“Thiếu chủ? Ngươi đang làm gì ở đây thế?”Vân Khinh đang lúi húi chui qua lỗ thì bị giọng nói ngạc nhiên đột ngột vang lên từ phía trên làm giật bắn mình, đầu va cốp một tiếng đau điếng. Người cong lại như con tôm, hai tay đau đớn ôm lấy đầu quằn quại trên mặt đất.“A! Thiếu chủ, không sao chứ?”Ngước lên thì thấy một nam hài gương mặt thanh tú đang lo lắng cúi xuống nhìn nàng. Ánh mặt trời chiếu lên nửa bên mặt làm con ngươi màu nâu nhạt của hắn càng trở nên trong suốt như thủy tinh khiến người đối diện nhìn vào cảm giác ấm áp dễ chịu.“Mộ Lan, là ngươi a. Làm ta sợ muốn chết.”Mộ Lan này không ai khác chính là nam hài được Vân Khinh cứu trước đây. Hiện tại hắn đã trở thành một thành viên trong Huyết Nguyệt đi ngang qua đây thì chợt thấy tảng đá lớn đột nhiên dịch chuyển, một lát sau từ phía sau chạy vào mấy tiểu thú, Mộ Lan vừa nhìn là nhận ra ngay chúng là sủng vật ngày thường vẫn hay bám theo Vân Khinh. Đi đến gần vòng qua tảng đá nhìn thì hắn phát hiện ra Vân Khinh đang chui vào qua… một cái lỗ tay Mộ Lan đứng dậy, phủi phủi đất dính trên người, xong xuôi vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt tò mò nghi hoặc của hắn.“Thiếu chủ, không phải ngươi không được phép ra ngoài hay sao?”Vân Khinh giật mình vội đưa ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, đoạn đẩy tảng đá trở về chỗ cũ. Thận trọng liếc ngang liếc dọc rồi ngước mắt nhìn Mộ Lan, từng bước từng bước tiến đến. Mộ Lan ngỡ ngàng giật lùi lại. Nhưng hắn cứ lùi được một bước nàng lại tiến lên một bước. Cuối cùng chạm đến một thân cây không còn đường để thoái lui nữa, Mộ Lan bối rối cúi đầu nhìn Vân Khinh đang kề sát trước ngực mình, giọng run run gọi “Thiếu chủ?” Thế này thật quá gần rồi.“Mộ Lan, ta đối xử với ngươi như thế nào?” Vân Khinh ngước mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mộ nghĩ tới Vân Khinh sẽ hỏi loại câu hỏi này, nhịp tim trong lồng ngực bắt đầu trở nên loạn nhịp. Vì Vân Khinh chỉ cao tới ngực hắn nên Mộ Lan sợ nàng sẽ nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ này. Tự nhủ phải kiềm chế lại nhưng trái tim vẫn không nghe theo sự kiểm soát của chính chủ, thậm chí bản thân hắn lúc này có thể nghe rất rõ bên tai tiếng tim đập hỗn loạn của Lan trầm mặc không trả lời khiến Vân Khinh trong lòng lo lắng như có lửa đốt.…Huyết Nguyệt lâu được chia làm bốn bộ đường, chuyên về tình báo thu thập thông tin, có nhiệm vụ bảo vệ nội dung những mật thư quan trọng và là chân trao đổi truyền tin siêu tốc. Những người thuộc Ám đường đều là những cao thủ khinh công xuất quỷ nhập đường, nghe tên cũng có thể đoán ra được nơi này chuyên về độc dược cũng như giải dược. Đây cũng là nơi tụ họp nhiều dị nhân nhất trong Huyết Nguyệt lâu luôn nghiên cứu pha chế ra những loại độc kì dị giết người không thấy đường, sở hữu nhiều cao thủ võ công cao cường nhất và đồng thời cũng nhiều mỹ nhân nhất. Đối với những đối tượng ám sát có thân phận đặc biệt được tầng lớp bảo vệ nghiêm ngặt, người Ảnh đường sẽ sử dụng vũ khĩ tự nhiên là dung mạo của mình dẫn dụ mê hoặc đối tượng. Con mồi sẽ tự động dâng mình đến và đi vào con đường chết không lối thoát. Nhưng cũng không ai có thể sống sót sau khi nhìn thấy khuôn mặt sát thủ Ảnh sát thủ trong Huyết Nguyệt lâu đều được huấn luyện về mọi mặt như võ công, kĩ năng ám sát, thuật ẩn nấp, sử dụng ám khí, độc dược,… Hầu như tất cả đều có thiên phú riêng về một mặt nhất định nên được phân chia đến ba đường trên dựa theo năng lực của mình. Nhưng lại có những người đặc biệt tinh thông về mọi mặt, là những thiên tài của Huyết Nguyệt lâu được xếp vào Minh đường. Tuy nhiên nhân số của Minh đường so với ba đường còn lại thấp đến thảm hại, chỉ vỏn vẹn hơn hai mươi người.…Vân Khinh nhìn tiểu nam hài gương mặt trong sáng như ánh mặt trời trước mặt, có ai mà ngờ được lại là một tiểu quái vật vô cùng khủng bố. Xuất sắc vượt qua ba vòng kiểm tra trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất của Minh đường không nói, một tháng trước lại tham gia tỷ thí luận võ ba tháng một lần của Huyết Nguyệt lâu leo lên mười vị trí dẫn đầu trong bảng xếp hạng. Nghĩ đến đây lại cảm thấy vừa buồn vừa hổ thẹn, nàng thân là thiếu chủ nhưng chỉ đứng chốt bảng tên mười người dẫn đầu, còn thua một lính mới tò te đứng thứ sáu, gần như lọt trong tốp năm đến đây chưa được bao lâu Mộ Lan đã trở thành nhân vật nổi tiếng được đem ra bàn luận sôi nổi đến tận bây giờ. Ngay đến Lãnh Nguyệt hiếm khi thấy mở miệng khen một ai đó cũng rất hài lòng về Mộ Lan, nói nàng tiện tay mà cũng may mắn nhặt về được một bảo bối khiến Vân Khinh cảm thấy có chút vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Nhưng nghĩ lại mình tính ra cũng gần ba mươi tuổi đầu còn tị nạnh với một thằng nhóc hơn mười tuổi rất mất mặt. Hơn nữa nhìn khuôn mặt ngây thơ này nàng không làm sao mà ghét được. Mộ Lan thật sự là một đứa trẻ ngoan. Mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ mà đã tài giỏi hơn người, nhưng không vì thế mà tỏ ra kiêu ngạo khinh thường người khác bao giờ. Đối với ai cũng rất chừng mực có lễ được lòng huynh đệ trong lâu. Hơn nữa Mộ Lan còn là người rất chịu khó và quy tắc, không hề có suy nghĩ mình là thiên tài mà lơ là trong việc rèn luyện. Ngược lại nghe nói hắn luôn là người cuối cùng rời khỏi khu tập luyện chung khi trời đã rất tối và cũng là người đầu tiên đến sớm Khinh thầm nghĩ, con nhà người ta’ chính là bù cho nàng cứ có cơ hội là trốn ra ngoài dạo chơi. Kiếp trước thọ mạng của nàng kết thúc quá ngắn và đột ngột. Cuộc sống hầu như chỉ xoay quanh việc học hành, tốt nghiệp đại học xong là lao đầu vào đi thực tập tìm việc làm, vì vậy hầu như không còn thời gian riêng cho bản thân. Nếu ông trời đã ban tặng cho nàng một kiếp mới, đương nhiên nàng sẽ biết trân trọng mà tẩn hưởng cuộc sống. Dù sao thì hiện tại nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, ham chơi là chuyện bình người Mộ Lan vốn rất nghiêm túc tuân thủ quy tắc. Hiện tại Vân Khinh lo sợ hắn sẽ đi tìm Lãnh Nguyệt tố giác nàng. Như vậy tội của nàng càng thêm chồng chất rồi.“Rất tốt.” Còn đang chìm trong suy nghĩ lan man thì Mộ Lan chợt lên Khinh bừng tỉnh bèn thuận nước đẩy thuyền nói “Vậy… Coi như đây là bí mật của hai chúng ta, ngươi có thể giữ kín chuyện này được không?”Bí mật của hai chúng ta? Vành tai Mộ Lan dần nhiễm đỏ, bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ của Vân Khinh liền không chút do dự gật đang lơ lửng nhẹ buông xuống, Vân Khinh vui mừng nói “Vậy là đồng ý rồi nhé. Chuyện này nhất định không được nói cho ai biết, nhất là sư phụ của ta.”“Chuyện gì mà không thể để vi sư biết vậy?” Một giọng nói mang ý cười đột ngột từ sau lưng vang Khinh giật mình, khóc không ra nước mắt thầm mắng âm hồn bất tán. Bây giờ quay lại không xong mà trốn cũng không thoát, nhất thời nàng chưa nghĩ ra nên viện cớ như thế nào để trốn tội được lần Vân Khinh bất động không lên tiếng, lúc này mới chợt để ý tư thế hai người kia có chút ám muội. Mộ Lan sau là thân cây trước là Vân Khinh áp sát, hai tay nàng còn đặt lên thân cây giam hắn bên trong nhất thời không thể cử Nguyệt lại hỏi “Hai người các ngươi đang làm gì ở đây? Khinh nhi, vi sư nhớ không nhầm là đã ra lệnh ngươi không được ra khỏi Lạc viện của ngươi nửa bước?”Nghe thấy câu này của Lãnh Nguyệt, mắt Vân Khinh chợt sáng lên như vớ được vàng, chậm rãi quay lại mỉm cười tự tin đáp “Đúng thế, sư phụ đã nói ta không được phép rời khỏi viện của ta nửa bước.”Nghi hoặc nhìn vẻ tự tin của Vân Khinh, Lãnh Nguyệt thầm nghĩ không biết nàng lại nghĩ ra trò quỷ gì, trong lòng chợt dâng lên dự cảm không hay “Đã tự biết như thế thì tốt. Vi sư phạt ngươi cấm túc thêm một tháng.”“Tại sao?”“Ngươi còn hỏi? Vi sư đã lệnh ngươi không được bước ra khỏi Lạc viện…”“Nửa bước.” Vân Khinh lắc lắc ngón trỏ nói chêm Nguyệt có chút ngẩn người, một lát sau như vỡ lẽ hiểu ra gì đó, tay run run chỉ Vân Khinh lắp bắp không thành lời “Ngươi… Ngươi…”“Đúng vậy, sư phụ nói ta không được bước ra khỏi Lạc viện nửa bước. Ta rất là nghe lời nha, chỉ bước có trăm bước mà thôi. Căn bản ta không hề làm trái lệnh, ngươi không thể phạt ta.” Nói đến đây khoái chí ôm bụng phá lên cười Nguyệt tức điên mà không có chỗ phát tiết, tay đập ngực bồm bộp nuốt giận. Tức chết không để Vân Khinh đắc ý được lâu, Lãnh Nguyệt phun ra một câu khiến nàng không còn cười nổi “Người đâu! Đưa thiếu chủ đến Tử Vân các giao cho Vân công tử định đoạt.” Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Vân Khinh, Lãnh Nguyệt thấy quyết định của mình là vô cùng sáng suốt. Đúng là chỉ có Vân Nhiên mới trị nổi quỷ nha đầu này.“Vâng!” Như vẫn luôn đợi lệnh của Lãnh Nguyệt, hai ám vệ không xác định rõ phương hướng từ trên không nhảy xuống hướng Vân Khinh đi đến cúi người kính cẩn nói “Thiếu chủ, mời.”“Không! Ta không muốn đi!” Vân Khinh không nhìn ám vệ mà hướng Lãnh Huyệt la lên.“Không muốn đi cũng phải đi.” Nói đoạn phất tay ra hiệu cho hai ám vệ.“Thiếu chủ, chúng thuộc hạ thất lễ.”Mắt thấy hai ám vệ động thủ muốn bắt mình, Vân Khinh bèn quay sang ôm chầm lấy Mộ Lan đang đứng gần nhất, sử dụng chiêu lười nhỏ ôm cây’ có chết cũng không Nguyệt nhức đầu nhìn cảnh tượng trước mắt. Lại thế nữa rồi, nhớ hồi nha đầu kia lúc ba tuổi. Để chống đối việc bái hắn làm sư phụ, trong suốt hai ngày liền Vân Khinh kiên quyết quấn chặt lấy Vân Nhiên không rời một tấc muốn thuyết phục phụ thân suy nghĩ lại. Cuối cùng đến gần hết ngày thứ hai không thể nhịn được nữa đành phải buông ra chạy đi thăm nhà xí, sau đó đương nhiên bị hắn tóm gọn rồi…Lần này xem ra hắn phải sử dụng biện pháp mạnh mới trị được nàng, Lãnh Nguyệt ra lệnh “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau tách hai người ra.”“Vâng!”Hai ám vệ một người giữ vai Mộ Lan một người ôm ngang thắt lưng Vân Khinh bắt đầu kéo về hai hôi trong lòng bàn tay túa ra khiến hai tay tuột dần, vòng tay đang ôm eo Mộ Lan dần nới lỏng. Vân Khinh nóng vội ngước đầu ra lệnh “Mộ Lan, giữ lấy ta mau!”“A? Vâng thưa thiếu chủ.” Mộ Lan ngẩn người một chút, sau ngay lập tức thi hành mệnh lệnh vòng tay ôm chặt lấy Vân Khinh kéo lại. Mộ Lan vừa ra tay tình thế liền đảo ngược khiến ám vệ không làm gì được, sợ mạnh tay quá làm tổn thương đến Vân Khinh. Không biết nên làm thế nào bèn quay sang Lãnh Nguyệt xin ý Khinh hướng Lãnh Nguyệt mỉm cười đắc ý, lè lưỡi làm mặt quỷ chêu trọc “Ta không đi đấy. Làm gì được ta nào?”Lãnh Nguyệt tức xì khói quát lớn “Phản! Phản rồi!” Giơ tay chỉ Mộ Lan ra lệnh “Mộ Lan! Còn không mau buông nàng ra cho bổn lâu chủ.”“Lâu chủ thứ tội, ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của thiếu chủ.” Mộ Lan nhàn nhạt nói, thậm chí còn xưng thẳng là ta’ đối với Lãnh Nguyệt. Mà cũng không đúng, đối với Vân Khinh hay với bất kì ai hắn cũng xưng như vậy. Thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.“Ngươi!” Thái độ dửng dưng không để lâu chủ như hắn vào mắt của Mộ Lan khiến Lãnh Nguyệt thực sự tức giận. Trong mắt nổi lên tia sát khí, nhưng vì vướng Vân Khinh nên không thể ra tay được đành ép nộ khí xuống. Từng bước đi đến hướng Vân Khinh lạnh giọng hỏi “Vi sư hỏi lần cuối, có buông ra hay không?”“Không! Không buông! Đánh chết cũng không buông!” Đương nhiên Vân Khinh đã cảm nhận được tia sát khí tuy chỉ trong giây lát, vòng tay càng ôm chặt hơn. Vì nàng mà Mộ Lan mới chọc tới Lãnh Nguyệt, nếu hiện tại nàng buông tay ra thì Mộ Lan nguy mất. Biết thế ngay từ đầu cứ ngoan ngoãn nghe theo lời Lãnh Nguyệt là tốt rồi, nàng thực hối hận một tiếng, Lãnh Nguyệt cúi xuống luồn tay qua eo Vân Khinh thọc lét. Không nghĩ tới Lãnh Nguyệt sẽ dùng tới biện pháp này, Vân Khinh bị nhột theo phản xạ vùng vẫy đẩy Mộ Lan ra, hai tay ôm lấy người tránh ma trảo của Lãnh Nguyệt. Chỉ chờ có thể, Lãnh Nguyệt nhanh chóng bắt được gáy áo nàng kéo ra, tựa như búp bê vải ném về phía ám vệ. Một ám vệ nhẹ nhàng bắt được, hai người hai bên giữ lấy cánh tay Vân Khinh đưa phản kháng thế nào cũng không được, Vân Khinh đành ngoái lại la lớn “Sư phụ! Đừng làm hại hắn! Xin ngươi đấy!”

truyen vuong gia muon xuat gia